ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 124

Hà Chí Bân khẽ ôm vai Chung Đình, nói với lão Vạn, "Đừng nói

nhảm nữa, bọn em đi đây."

Đêm khuya như một đại dương đen kịt, xe chạy như bay một mạch về

nội thành.

Lái xe vào nhà để xe dưới hầm của một tiểu khu kiểu Âu, Hà Chí Bân

kéo cổ tay Chung Đình vào thang máy. Cánh cửa thang máy còn chưa kịp
khép lại, anh ôm cô vào lòng, nâng mặt cô lên hôn đầy mạnh mẽ.

Buồng thang máy từ từ lên cao trong đêm khuya vắng lặng, cảm xúc

mạnh mẽ kìm nén cả đường về bắt đầu phóng thích, họ hôn nhau không
chút kiêng kỵ. Ánh đèn hắt vào mí mắt, khiến người ta hơi chóng mặt.

Không biết ra khỏi thang máy thế nào, rồi mở cửa như thế nào.

Sau khi vào nhà không bật đèn, Hà Chí Bân ôm eo Chung Đình rồi đè

cả người cô vào cửa. Anh cởi chiếc áo khoác và cái túi dây xích trên vai cô
ra, rồi quăng lên mặt bàn chỗ cửa.

Trong bóng tối là một loạt âm thanh của dây xích sắt chạm vào đá cẩm

thạch, người đàn ông cong lưng, nơi ấy chạm vào cô, anh vùi mặt vào cần
cổ cô vừa hôn vừa liếm. Sau lưng, cách lớp vải mỏng, một đôi tay vuốt ve
qua lại, theo bờ eo cô lặng lẽ xuống dưới... Hai tay Chung Đình ôm cổ anh,
giữa từng đợt khiêu khích như thế, bầu ngực không ngừng ưỡn lên. Cảm
giác trong cơ thể như từng cơn sóng ập tới.

Thị lực không thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, cô hoàn toàn

không thấy rõ dáng vẻ của căn nhà này. Khi đang hỗn loạn, chỉ có thể nhìn
thấy ánh sáng lờ mờ màu trắng trên mấy món đồ gia dụng, in lồng ham
muốn vụt sáng trong lòng.

Đây là một thế giới khác, hỗn loạn, kích thích, tự do và phóng túng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.