"Không có."
"Vậy thì thật là tốt."
"Cái gì tốt?"
"Em không có bạn trai, anh không có bạn gái, không phải tốt ư."
Chung Đình không nói gì.
"Nghe Cao Dương nói em có một cô em gái song sinh."
"Ừm."
"Có giống em không?"
"Có người nói giống, có người nói không giống."
Trầm mặc một hồi, Hà Chí Bân cúi đầu nhìn cô.
Ánh đèn tường chỉ có một khoảng nhỏ, dựa trên vách tường một cách
ôn hòa, chiếu rọi cánh tay anh, khuôn mặt và vai cô. Anh vén phần tóc che
nửa mặt cô, nâng cằm cô lên.
Chung Đình có mắt một mí, hoặc nên nói là mí lót, khi mở và nhắm
mắt, đường nếp gấp nhỏ hẹp trên mi mắt mới hiện rõ. Đôi mắt mở hẳn thì
dấu vết đó sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành phần bí mật của cơ thể.
Ngón cái vuốt ve làn da mịn màng nơi khóe mắt cô, ánh mắt anh chậm
rãi di chuyển trên ngũ quan cô một lượt, sau đó là bờ vai, lồng ngực với
chiếc áo xốc xếch, nhấp nhô theo hô hấp.
Gạt tay anh ra, Chung Đình đổi tư thế nằm thoải mái hơn.
"Tối nay tâm trạng anh không tệ nhỉ?"