ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 249

xông tới đẩy tay anh ra. Lệch hướng, chiếc ấm sắt nện vào gạch, phát ra
tiếng vang kinh khủng.

Bảo vệ của nhà hàng chạy tới, Lưu Minh Đường và hai cô gái trong

phòng bao cũng sang đây, thực khách ở mấy phòng bao khác cũng ra xem
náo nhiệt. Năm, sáu người cùng kéo ba người đàn ông ra, Hồ Kiều được đỡ
dậy. Trán Hồ Kiều chảy máu, Vạn Giai khóc lớn dìu anh ta, la lớn kêu đưa
đi bệnh viện.

Người can ngăn tách Hà Chí Bân ra xa Hồ Kiều và lão Vạn, kéo anh

mấy cái, sợ chuốc họa vào thân, nên không dám lôi anh thật. Khi hỗn loạn,
Chung Đình căn bản không đến gần được.

Mấy giây sau, Hà Chí Bân thở hổn hển, vẻ mặt hoang mang. Anh phủi

bụi trên người, lau mặt qua loa, máu trên tay dính vào mặt, một màu đỏ đập
vào mắt. Hơi bình tĩnh lại một chút, anh xoay người đi khỏi. Không một ai
dám ngăn lại.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh, tai Chung Đình ong ong.

Ở nơi hỗn loạn này, trong hình bóng lẻ loi này, vào khoảnh khắc này,

Chung Đình nhìn thấy sự cô độc đục khoét xương cốt. Sự cô độc ấy xuyên
qua hết thảy, đâm thẳng vào tâm hồn, khiến nội tâm cô bi thương đến mức
muốn rơi lệ.

"Hà Chí Bân!" Cô ở sau lưng gọi anh lại.

Bạn có tin,

Con người sống ở đời, có người sống mà cô độc tuyệt vọng không?

Tôi biết bạn tin, bởi vì, tôi cũng tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.