ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 251

...

Hà Chí Bân không đi đâu cả.

Đi thẳng về khách sạn, anh nằm xuống giường.

Không ai bật đèn.

Một lát sau, người phụ nữ ngồi xuống mép giường, ánh trăng hắt vào

từ ngoài cửa sổ, vẽ nên bóng mặt bên của cô. Đèn bàn được bật sáng, ánh
đèn lờ mờ tỏa ra giữa họ, họ nhìn đối phương.

Tầm mắt chuyển từ đôi mắt kiệt sức của người đàn ông đến gò má,

Chung Đình cầm khăn lau vết máu trên mặt anh. Lau mặt xong, cô tiếp tục
lau máu trên tay anh.

Bàn tay anh lớn mà thô ráp, bên bàn tay, khớp xương toàn là vết trầy

da. Tăm bông thấm thuốc sát trùng lau trên mấy vết thương, động tác dịu
dàng và bình tĩnh. Hà Chí Bân lạnh nhạt nhìn cô từ đầu đến cuối, bàn tay
anh như một vật trang trí, mặc cho cô sắp đặt.

Chung Đình cúi đầu, ánh sáng dìu dịu xuyên qua những sợi tóc đen

nhánh rũ xuống, chiếu rọi những đường nét của ngũ quan, động tác tay cô.
Nhìn cô chằm chằm mấy giây, Hà Chí Bân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên kính cửa sổ là những ánh đèn neon sặc sỡ của cao ốc đối diện hắt

sang, nhợt nhạt, nhấp nháy.

"Có bị thương chỗ nào khác nữa không? Có cần đến bệnh viện

không?" Chung Đình hỏi.

Hà Chí Bân không trả lời, hai giây sau nói, "Bị dọa sợ rồi?"

"Anh ra tay nặng quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.