ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 27

Chung Đình luôn nhìn bên mặt dưới ánh đèn của cô ấy, một khoảnh

khắc nào đó, cô cảm thấy Chung Thấm hệt như bỗng nhiên trưởng thành.

Một cơn gió xuân buổi đêm thổi đến, muôn ngàn đóa hoa lê nở rộ,

lặng thầm như thế.

Đang yên tĩnh, Chung Thấm bỗng quay sang, "Chị cứ nhìn em làm gì,

cũng không giúp một tay đi."

Chung Đình mỉm cười, toan đi sang, thì di động trên mặt bàn rung lên.

Cô với tay cầm lên xem, rồi trực tiếp nhấn tắt.

Chung Thấm liếc nhìn cô, giọng điệu thăm dò, câu nói có hàm ý khác:

"Hai ngày nay về, mấy cú điện thoại chị đều không nhận, ai vậy..."

Chung Đình mỉm cười ôn hòa, nói, "Em bắt đầu quản chị rồi à."

Giọng Chung Thấm dịu hơn một chút, nói sâu xa, "Em chẳng quản nổi

chị... Em chỉ cảm thấy chị cũng có thể đừng chơi nữa, có gì thú vị đâu chứ,
ở cái tuổi này, chơi như thế nào đi nữa thì cũng chơi đã rồi."

Cô ấy bỏ đầu là trong tay xuống, nhìn sang, ánh mắt đen kịt vì ánh đèn

lờ mờ.

"Em cảm thấy con người ở tuổi nào thì nên làm chuyện ở tuổi đó. Đặc

biệt là phụ nữ. Cứ lấy việc sinh con mà nói, khi em đến bệnh viện, bác sĩ
nhắc tuổi em không còn nhỏ nữa, phải chú ý nhiều hơn một chút.

Chị hiểu ý em không, nói cho cùng phụ nữ và đàn ông không giống

nhau, cứ bay nhảy như vậy cũng không có ý nghĩa. Chờ khi chị cảm thấy
mệt, thì có lẽ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi."

Chung Đình luôn nhìn cô ấy, khóe miệng vẫn mang ý cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.