ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 446

"Tàm tạm."

"Em sang ngủ với chị được không?"

Chung Đình không nói gì.

Chờ đợi một lát, Phương Chân Vân không chờ cô trả lời, chiếc giường

phát ra tiếng vang khe khẽ, cô ấy nhanh chóng co tròn vào chăn của Chung
Đình, như con vật nhỏ tìm được nơi mình thuộc về trong mùa đông giá rét.

Chợt lạnh chợt nóng, Phương Chân Vân co người run lên một cái, hạ

giọng nói, "Lạnh quá..."

Thân thể cô gái kề sát cô, mang theo chút nhiệt độ cơ thể, thơm tho

mềm mại. Chung Đình nghiêng người vào trong, dành ra chút không gian
cho cô ấy.

Cảm giác này không xa lạ một chút nào. Vào rất nhiều đêm trống rỗng

mà buồn chán, họ đều ngủ như vậy.

Giọng Phương Chân Vân cũng rơi vào hồi ức, "Có lúc em cảm thấy

trước đây thật tốt, tại sao mình không biết quý trọng. Nhưng cẩn thận suy
nghĩ lại, hình như lúc đó cũng không cảm thấy tốt gì."

Cô ấy quay sang nhìn Chung Đình, "Em có từng nói với chị về lần đầu

tiên của em không?"

Lần đầu tiên của Phương Chân Vân là vào năm mười lăm tuổi, chàng

trai ngoài trường, hơi đẹp trai cũng hơi ngầu, theo đuổi cô rất lâu. Lúc đó
cô còn chưa hiểu gì, ở trong nhà chàng trai, lần đầu tiên nửa đưa nửa đẩy,
ngoài đau đớn, sợ hãi, buồn nôn ra, cô không có bất kì cảm giác hưởng thụ
gì. Sau lần đó, chàng trai biến mất, không đến tìm cô nữa. Dùng lòng tự
trọng kiên cường chống đỡ qua một tuần, cô chẳng thể kìm lòng mà đi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.