ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 447

phòng chơi mà cậu ta hay đến. Sau khi nhìn thấy cô, cậu ta như thể không
có chuyện gì xảy ra, cười cười, hỏi, "Sao em đến đây vậy?"

Sau đó lại dẫn cô đến nhà cậu ta.

Cô không muốn đi, không muốn đi một chút xíu nào. Nhưng cô không

biết tại sao mình yếu đuối như vậy, lại đi theo cậu ta. Làm được một nửa,
cô nôn ra.

"Rõ ràng là anh ta bắt nạt em, nhưng em không biết tại sao mình rất

sợ. Sau đó mới nghĩ ra, anh ta dám đối xử với em như vậy là vì anh ta cảm
thấy em dễ bắt nạt."

Phương Chân Vân nói, "Nếu trên đời này không có ai yêu chị, ngay cả

bố mẹ chị cũng không yêu chị, họ sẽ cảm thấy chị là người có thể bắt nạt."

Trong đêm tối, khuôn mặt sáng bóng của cô gái lóe ánh sáng dìu dịu,

mái tóc dài của cô xõa trên gối, tỏa mùi thơm nhè nhẹ. Cho dù trong bóng
đêm, thì thân thể này cũng vẫn trẻ trung, thơm tho, không có ai biết được,
tâm hồn hơn hai mươi tuổi này cất giấu kĩ chuyện xưa cũ gì.

"Về sau em gặp một cô gái, trong trường, lớn hơn em hai lớp. Chị ấy

rất tốt với em, là cái loại thật sự rất tốt ấy, rồi xảy ra quan hệ. Trước đó em
cảm thấy khi làm với đàn ông đặc biệt xấu hổ, không dễ chịu chút nào. Sau
khi cùng chị ấy rồi mới biết, thì ra cũng có thể rất dễ chịu. Nhưng chị ấy
không chỉ đối xử như vậy với một mình em, chị ấy đang chơi với rất nhiều
người."

Sau cô gái này, Phương Chân Vân gần như mở toang cánh cổng của

thế giới tình cảm, rồi lần lượt yêu đương với mấy người. Người yêu đồng
tính không khác gì những người dị tính, có mới nới cũ, dễ đứng núi này
trông núi nọ, cộng thêm việc rời khỏi dòng chính của xã hội, bản thân mọi
người cũng phóng túng hơn. Trong những cuộc tình này, Phương Chân Vân
từ từ tăng sự dẻo dai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.