ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 463

Trong căn phòng đàn mùi nồng nặc đó, cô theo giọng nói ấy bước vào

một thế giới khác.

"Chung Đình, trong cuộc đời, điều quan trọng nhất là gì?"

"Thầy nói cho em biết, là tất cả cái đẹp và niềm vui."

Gió đêm chẳng hề kiêng nể thổi rối mái tóc cô, thổi bay vạt áo cô.

Có người kéo cánh tay cô, ôm cô vào lòng.

Hà Chí Bân ôm cô, cởi áo trên người, đắp lên người cô.

Cô ôm hông anh, chiếc áo khoác vừa choàng lên người tuột xuống,

không một ai để ý.

Chung Đình ôm chặt anh, "Khi đó em mười bốn tuổi, em không muốn.

Em không muốn."

Học xong về nhà, mở cửa, mùi thơm của bánh ngọt xộc vào mũi.

Lúc đó, thành phố nho nhỏ này có rất ít gia đình sử dụng lò nướng, mẹ

Chung vừa mua được, cuối tuần thường hay học làm bánh ngọt. Nghe thấy
tiếng mở cửa, Chung Thấm mượn cớ bị bệnh không đi học chạy từ bếp ra,
mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, cười hì hì hỏi cô, "Hôm nay học sao, có bị
mắng không?"

Một mình Chung Đình đi vào phòng.

Cô nằm trên giường, cuộc đối thoại của Chung Thấm và mẹ Chung

rầm rì vang lên bên ngoài, "Chắc chắn lại bị mắng rồi. Mẹ, mẹ biết tại sao
thầy Nghiêm họ Nghiêm không, bởi vì thầy ấy siêu cấp nghiêm khắc đó."

Mẹ Chung không biết nói gì, đứa em gái hoạt bát lại cười hì hì ở bên

ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.