ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 461

"Âm nhạc là gì?"

Nhiệt độ nơi lòng bàn tay ông tụ tập trong mu bàn tay cô, ông đặt câu

hỏi với đôi mắt hoang mang của cô bé.

Cô không biết.

Ông nói cho cô biết: Âm nhạc là sự truyền đạt cái đẹp. Chung Đình,

em phải đem cái đẹp của em, cái đẹp mà em tin tưởng, bày ra thông qua nó.

Phòng đàn lúc hoàng hôn, ông đứng sau lưng cô, cúi người.

Cô bé ngồi trên băng ghế, giây phút người thầy gần sát mình, thân thể

cô bất giác căng cứng.

Cô bị mùi hương trên người ông bao phủ.

Tiếp theo, có hai cánh tay trườn xuống theo cánh tay cô, trên phím đàn

trắng đen rõ ràng che kín hai tay cô.

Lỗ chân lông toàn thân giãn ra, cô hít thở chậm một cách tự nhiên, khi

đang trống rỗng, đại não tiếp nhận sự chỉ bảo thân mật của người thầy.

Giọng nói đầy cảm xúc của ông vang lên trên đỉnh đầu, "Đừng giống

như một người máy, nhất định phải có tình cảm. Em hãy nghe kĩ xem, điều
mà Franz Liszt bày ra bên trong là cái đẹp của tình yêu, cả người thả lỏng,
mở rộng bản thân..."

Con gái ở cái tuổi này, ở trường nhận được thư tình, trong lòng có cậu

bé mà mình mến mộ.

Một chút e thẹn, một chút sợ hãi, cũng có một chút tò mò, một chút

mong đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.