ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 480

Bỗng nhiên yên tĩnh lại. Gáy đặt trên lưng ghế, cô xuất thần nhìn tấm

rèm cửa sổ dày.

"Có cần tôi kéo rèm ra không?" Người đàn ông hỏi.

"Không cần."

Hai ngày sau khi từ Chiết Giang về, họ luôn ở bên nhau. Mười mấy

năm qua, sự thoải mái vui vẻ mà Chung Đình chưa bao giờ có.

Sáng sớm ngày thứ ba, Hà Chí Bân ra ngoài, cô mặc một chiếc váy

len, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời chiếu vào rất ấm áp, cô đi đến nhà bếp
làm cơm trưa sớm cho mình.

Mọi thứ đều rất bình thường.

Cô cắt cà chua trên tấm thớt, lưỡi dao mỏng chầm chậm bổ xuống,

nước cà chảy ra dồi dào, thấm ướt ngón tay. Tiếp theo ý thức trống rỗng
trong thoáng chốc, khi kịp phản ứng lại, cổ tay cô đang chảy máu.

Trong cơn hoảng loạn, cô từ từ có cảm giác đau, dùng vạt váy ngủ bọc

lấy vết thương chảy máu ra ngoài, rồi lau máu trên mặt bàn.

Cô giơ tay lên che mắt, điểm sáng lấp lánh trên hàng mi.

Giọng người phụ nữ khẽ run, "Tôi không biết thế nào nữa, có chút

không kiểm soát được."

"Không cần quá sợ hãi, cũng không cần cảm thấy lo lắng. Có thể là vì

cô nói chuyện này cho anh ấy biết, nên trạng thái cân bằng của bản thân
nhiều năm như vậy bị phá vỡ. Cô hãy nghĩ xem, nếu chúng ta luôn ở trong
một hoàn cảnh tối tăm, đột nhiên có một chùm sáng mạnh, có phải đôi mắt
không thích ứng được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.