“Cái này thật sự là không được, huấn luyện viên Kỷ, tôi cám ơn anh,
nhưng là. . . . . .”
“Cầm đi.” Thấy Diệp Chi không nhận, trong lòng Kỷ Lâm có chút
nóng nảy, trực tiếp bắt cổ tay Diệp Chi, không để cho cô đẩy ra, “Dù sao là
dựa theo cỡ chân của cô mua, cô không phải nhận tôi chỉ có thể vứt đi.”
Theo cỡ chân? “Làm sao anh biết cỡ chân của tôi?”
“Khụ khụ, ngày đó tôi thấy cỡ chân dưới đế giày.” sắc mặt Kỷ Lâm trở
nên hồng, thật may là trong hành lang mờ tối nhìn không rõ, “Cho nên cô
cứ cầm đi, nếu không trong lòng tôi rất áy náy.”
Diệp Chi cúi đầu nhìn túi ny lon lớn trong tay, thật là khó khăn, giày
này cô thật sự không thể nhận, cũng không muốn nhận, nhưng Kỷ Lâm đã
nói đến mức này, cô không nhận cũng không tốt lắm.
Ở tình thế khó xử, căn bản không để ỷ tay Kỷ Lâm vẫn nắm cổ tay của
cô không có buông ra.
“Cầm đi, tôi cũng không có bạn gái, nó ở trong tay tôi căn bản cũng
không dùng tới.”
Ở bên trong lòng của Diệp Chi cũng đang mâu thuẫn, đại não cũng có
chút hỗn loạn, nghe Kỷ Lâm nói anh không có bạn gái, lập tức phản xạ tiếp
một câu, “Anh không có bạn gái? Sao lại như thế.”
“Tôi cũng không biết.” Kỷ Lâm thấy Diệp Chi đã không còn kháng cự
anh cầm đôi giày kia, len lén thở phào nhẹ nhõm, khéo léo dời đi đề tài,
“Tôi ở trong quân đội cũng không tiếp xúc với phụ nữ.”
Thật đáng thương a, dáng dấp tốt như vậy, thật sự là lãng phí. Diệp
Chi ở trong lòng vì Kỷ Lâm tiếc hận, nháy nháy mắt, “Nếu không. . . . . .
Tôi giới thiệu giới thiệu cho anh một người đẹp nha?”