nhỏ dài bỗng ươn ướt.
Cậu đá huấn luyện viên, huấn luyện viên có thể không thích cậu hay
không?
“Ngoan, không có việc gì.” Kỷ Lâm vuốt vuốt cái trán của Hoàn Tử,
nhếch miệng bất giác có ý cười, “Chút ít sức lực của ngươi chỉ có thể gãi
ngứa cho huấn luyện viên, ai… thật sự là không có sao.”
Hoàn Tử vẫn như cũ là một bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc,
Kỷ Lâm không còn cách nào khác, đem đầu đưa tới trước mặt Hoàn Tử,
“Nếu không thì ngươi thổi cho huấn luyện viên một chút, thổi một chút là
tốt hơn liền.”
Anh vừa dứt lời, Hoàn Tử liền phồng hai má nhỏ lên, hướng trán của
anh dùng sức thổi một hơi, đứa trẻ xem lời nói của Kỷ Lâm là thật, lại
muốn đền bù sai lầm của mình, thổi cực kỳ dùng sức, khuôn mặt nhỏ bé
mệt nên hơi hồng hồng, càng thêm mềm mại. Kỷ Lâm không nhịn được,
anh bế cậu lên, hung hăng xoa nắn má của cậu một trận mới chịu bỏ cậu
xuống.
Diệp Chi thật vất vả mới chen vào được đạo quán, lại thấy bên ngoài
võ đài có một nhóm người, căn bản cũng không qua được, thật vất vả mới
tìm được một cái khe hở, miễn cưỡng thấy được con trai cùng Kỷ Lâm, liền
xông vào bên trong hô một tiếng “Hoàn Tử…mẹ đến rồi.”
Cô vừa thốt ra lời này, chỉ thấy mặt của đám người vây quanh võ đài
kia trong nháy mắt liền chuyển đến cô, vô số đôi mắt sáng trong suốt dính
vào trên người cô, Diệp Chi bị nhìn đến rợn cả tóc gáy.
Hôm nay. . . . . . Đây là xảy ra chuyện gì?
“Huấn luyện viên ôm ngươi qua, ngươi xem nhiều người như vậy.” Kỷ
Lâm chỉ chỉ bên ngoài, tay nắm thật chặt Hoàn Tử, một chút buông tay