ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 147

Đứa trẻ trả lời rất dứt khoát, rõ ràng cho thấy thường có người ở bên

lỗ tai cậu nói như vậy, trong lòng Kỷ Lâm còn sót lại một chút mong đợi
chợt cảm thấy thất bại. Trái tim giống như bị moi ra một lỗ lớn, gió ở đây
mạnh mẽ xuyên qua.

Anh miễn cưỡng nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, “Uhm…

con trai giống ba là tốt, giống như ba là tốt.”

Hoàn Tử nghe không hiểu ý tứ của anh, lại cảm thấy tâm tình huấn

luyện viên Kỷ lúc này không tốt. Cậu lặng lẽ nhìn Tiểu Hắc vẫy vẫy tay,
ôm Tiểu Miêu đã được nuôi mập mạp, nhẹ nhàng thả vào trong ngực Kỷ
Lâm, dùng lông mềm mại của Tiểu Miêu tới lấy lòng anh.

Chỉ là cảm xúc Kỷ Lâm đang sa sút, hoàn toàn không có chú ý tới việc

lấy lòng hiếm thấy của Hoàn Tử.

Buổi tối, Diệp Chi tới đón Hoàn Tử về nhà, Kỷ Lâm mặc dù đã từ

trong miệng Hoàn Tử xác nhận sự tình, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn
được liên tiếp nhìn trên bả vai bên trái của Diệp Chi.

Cô gái kia ở phía trên ngực, gần vai trái có một vết sẹo hình chữ thập,

như vậy Diệp Chi . . . . . . trên vai của cô có phải sẽ có hay không?

Trong lòng anh biết rất rõ là không thể nào, nhưng không khống chế

được suy nghĩ. Trái tim lúc này giống như cùng đại não chia lìa, tự động
sinh ra ý nghĩ của mình, ‘không nhìn một cái quyết không bỏ qua’

Liếc mắt nhìn, xác định mình đừng hi vọng, nhưng thấy thế nào? Cũng

không thể đi tới trước mặt Diệp Chi trực tiếp cởi quần áo.

Nhất định sẽ bị người ta nghĩ mình thành tên lưu manh, Kỷ Lâm thở

dài một cái, tiễn Diệp Chi với Hoàn Tử, rồi cúi gằm đầu đi vào võ đường,
quả nhiên, đó là một ý nghĩ kỳ lạ, thật là không đứng đắn mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.