sáng, mặc dù chung quanh đây rất phồn hoa, xe nhưng lại không có xe
dừng lại, chỉ có vài chiếc nhưng bên trong đều có người.
Con trai bị bệnh, cánh tay nhỏ mềm nhũn vòng ở trên cổ của cô, một
chút hơi sức cũng không có, nhìn bộ dáng bây giờ cùng bộ dáng tinh thần
sáng láng lúc bình thường tưởng như hai người.
Trời đất bao la, Hoàn Tử khỏe mạnh là quan trọng nhất. Diệp Chi nhịn
nước mắt ở trong mắt gọi điện thoại cho Mạnh Trường Thụy, cô bây giờ
không suy tính kiêng dè vấn đề gì nữa, chỉ cần có thể thuận lợi đưa Hoàn
Tử đến bệnh viện để cho cô cầu xin ai giúp đều được.
Nhưng Mạnh Trường Thụy lại tắt máy, mỗi ngày Mạnh Trường Thụy
cơ hồ đều tìm mọi cách để đến gần Diệp Chi, vì vậy ngày đêm đều điên
đảo, Diệp Chi vốn cho rằng anh sẽ không ngủ, vậy mà vào lúc này anh tắt
máy.
Diệp Chi tay run run bắt đầu lại từ đầu lật từng số trong danh bạ,
nhưng liên tục bấm nhiều số của người quen trong điện thoại, nhưng đều tắt
máy. Danh bạ được dò từ đầu tới đuôi, có thể đập điện thoại của cũng đã
đập, ngay cả một người cũng không tìm được.
Diệp Chi thật sự là đã hết cách rồi, cô đứng ở đầu đường ôm Hoàn Tử
rơi nước mắt, không ôm hy vọng bấm số điện thoại của Kỷ Lâm, không
ngờ lại thông.
“Cám ơn anh, huấn luyện viên Kỷ, tối nay nếu là không có anh, tôi
thật sự là không biết phải làm sao.” Diệp Chi ngồi ở đầu giường của Hoàn
Tử, thương yêu vuốt ve con trai, thấy Hoàn Tử nhắm mắt lại, đã dần dần
ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Kỷ Lâm nói cám ơn.
“Không có việc gì.” Kỷ Lâm cầm một cái ghế duy nhất trong phòng
bệnh đặt bên cạnh Diệp Chi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước