ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 155

Lúc này Kỷ Lâm thật sự là quá dịu dàng, chỉ có mấy câu nói đơn giản,

cũng bị anh nói giống như là giữa những người tình thì thầm, tự dưng khiến
Diệp Chi sinh ra cảm giác mập mờ.

Ánh mắt của cô từ trên mặt Kỷ Lâm dời đi, che giấu bằng cách nhào

tới trên giường, vùi mặt mình trong cái mền trắng như tuyết, buồn bực nói:
“Này, vậy tôi chợp mắt một lát.”

Nhịp tim bỗng nhiên thất thường khiến lòng Diệp Chi lộn xộn, cũng

không khách khí cùng Kỷ Lâm, không chút suy nghĩ lựa chọn cách che
giấu tốt nhất trước mặt Kỷ Lâm là nhắm hai mắt của mình lại không nhìn
Kỷ Lâm.

“Ngủ đi, yên tâm đi, tôi canh cho.” Kỷ Lâm nghiêng đầu nhìn đỉnh

đầu của Diệp Chi, khóe mắt, đuôi mày đều là nhu hòa.

Lúc bốn giờ sáng, Hoàn Tử cũng đã truyền xong hai chai thuốc, Kỷ

Lâm lặng lẽ đi gọi y tá trực rút kim tiêm cho Hoàn Tử. Cầm tay nhỏ bé của
đứa nhỏ nhét vào trong chăn thật chặt, lại rón rén điều chỉnh tư thế cho
Diệp Chi ngủ thật thoải mái, rồi mới ngồi trở lại trên ghế.

Trong phòng bệnh đèn đã bị anh tắt đi, rèm cửa sổ màu xanh dương

của bệnh viện kéo lại cực kỳ chặt chẽ, một chút ánh trăng cũng không có,
trong phòng tối sầm, ngay cả Kỷ Lâm trợn to hai mắt, cũng chỉ có thể loáng
thoáng thấy hình dáng thân thể của Diệp Chi.

Không ngờ Diệp Chi còn có thể ngủ ở bên cạnh mình một lần, đây đối

với mình là bồi thường tốt nhất cho việc thầm mến. Người mình thích nhất
đang nằm ngủ yên ổn bên cạnh, mà mình cũng rốt cuộc cũng có thể có cơ
hội chăm chú ngắm nhìn cô.

Ánh mắt của Kỷ Lâm tham lam nhìn Diệp Chi, một khắc cũng không

rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.