ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 154

đang đều đặn nhỏ từng giọt nước thuốc xuống, lắc đầu một cái, “Cô ngủ
một chút đi, tôi canh thuốc cho.”

Lúc nghe Diệp Chi nói Hoàn Tử bị bệnh, lòng của Kỷ Lâm muốn nhảy

ra ngoài, thậm chí quên mặc áo khoác, trực tiếp chạy xuống lầu, dùng tốc
độ nhanh nhất đưa Hoàn Tử với Diệp Chi vào bệnh viện.

Đứa nhỏ mặt trắng bệch vẫn không quên nhìn anh chào hỏi, càng thêm

đau lòng, quả thật hận mình không thể thay cậu đau đớn.

Hoàn Tử bị bệnh rất nặng, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng đến bệnh

viện kịp thời, ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày là được.

Cho dù như vậy, Kỷ Lâm cũng tự trách bản thân không dứt, nếu không

phải ban ngày anh không coi chừng Bạch Kỳ, để anh ta len lén đưa Hoàn
Tử một chai nước đá, đứa nhỏ cũng không bị hành hạ đau đớn như vậy.

Về sau phải coi chừng đứa nhỏ kỹ hơn, tuyệt đối không để cho cậu

đến gần những người nguy hiểm. Ví dụ như Bạch Kỳ.

“Tôi không mệt.” Diệp Chi lắc đầu một cái, dịch góc chăn cho Hoàn

Tử, lại sờ sờ kim đang ghim trên tay của cậu, thấy tay con trai đã ấm dần
lên, không còn chút lạnh nào như lúc nãy, rồi mới yên tâm, “Huấn luyện
viên Kỷ, anh ngủ đi, đã trễ thế này còn làm phiền anh. . . . . .”

“Đừng nói những lời thừa.” Kỷ Lâm cắt đứt lời của Diệp Chi , mắt

nhỏ dài đen bóng ở dưới ánh đèn sáng trong suốt, lóe quang, ít đi bén nhọn
bình thường, nhiều hơn mấy phần dịu dàng, “Chuyện của Hoàn Tử là
chuyện của tôi.” Dừng một lát, nhỏ tiếng thêm một câu, “Tôi không có chút
nào cảm thấy phiền toái, ngược lại rất vui mừng.” Vui mừng vì lúc cô gặp
khó khăn thì nghĩ đến tôi.

Diệp Chi ngẩn ngơ, nhịp tim rối loạn mấy nhịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.