Hoàn Tử bị anh liếm ngứa ngáy, ở trong chăn gãi gãi cằm Tiểu Hắc vỗ
về, thấy Kỷ Lâm vẫn là không có chú ý động tác của mình, cậu nghiêng
người vào trong chăn chuyên tâm trêu chọc mèo.
Một người một con mèo ở trong bóng tối chơi không chán.
Kỷ Lâm ngồi ở cái bàn đối diện giường bệnh, lấy tay chống cằm, cau
mày, ánh mắt đã chạy xa rồi, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, anh nhìn Diệp Chi một thân một
mình bận rộn từ trong ra ngoài, lại không có người đến giúp một tay, trong
lòng có chút đau, nhưng tức giận nhiều hơn.
Ba Diệp với mẹ Diệp thì không có gì, Diệp Chi cố ý dấu diếm bọn họ,
nhưng chồng của Diệp Chi đâu? Làm sao lúc này cũng không xuất hiện?
Được, dù không đau lòng cho vợ, nhưng con trai thì sao đây? Làm sao
ngay cả con trai cũng không quan tâm?
Kỷ Lâm mím môi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Anh đã sớm nhìn ra
người đàn ông kia không phải hàng tốt gì. Quả nhiên là như vậy. Đơn giản
chính là không có ý thức trách nhiệm.
Nếu là đàn ông tốt thì cũng thôi đi, mình mặc dù thích Diệp Chi ,
nhưng cũng không muốn làm cái gì, nhìn cô tốt là được. Nhưng chồng Diệp
Chi lại cứ hết lần này đến lần khác là người như vậy, điều này làm mình
sao có thể yên tâm chứ.
Tay trái của Kỷ Lâm vô thức xoắn xoắn vạt áo, suy nghĩ đầy đầu.
Mình có nên nhắc nhở Diệp Chi một chút hay không, nói chồng cô căn bản
không đáng giá để cô hy sinh như vậy? Nhưng như vậy cũng có phần
đường đột, Diệp Chi có thể có cảm giác mình xen vào việc của người khác
hay không?