ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 163

Ai nha, thật là rối rắm muốn chết.

Kỷ Lâm tùy tiện nắm chặt đầu cua ngắn ngủn của mình, đang muốn

nghĩ cách vẹn toàn đôi bên, ánh mắt lại liếc về phía Hoàn Tử mà không
thấy. Trên giường bệnh trắng như tuyết, chăn ngay giữa vun lên một đống,
hiển nhiên là đứa trẻ chui vào trong chăn rồi.

Anh khẽ nhếch môi, đứng lên rón rén đi tới đầu giường, một tay tóm

lấy cái đống nho nhỏ đội lên kia, “Bắt được rồi. Hoàn Tử cùng mèo nhỏ
trốn huấn luyện viên sao?” Vừa nói, vừa vén chăn ở trong ngực lên, cúi đầu
nhìn vừa đúng đối mặt với cặp mắt to màu xanh lá của Tiểu Hắc.

“Meo meo ~”

Tiểu Hắc liếc một cái, thấy đôi môi của Kỷ Lâm đóng đóng mở mở,

còn tưởng rằng chủ nhân của mình cũng muốn chơi cùng mình, móng vuốt
nhỏ duỗi một cái, hướng về phía miệng của Kỷ Lâm nhoáng một cái.

Tới đây chủ nhân, qua đây chơi với ta ~ chơi với ta nha ~~

Kỷ Lâm sờ sờ môi, không có bị thương, Tiểu Hắc xem như có lương

tâm, thu hồi móng tay, thảo nào nhẹ như vậy, thì ra ôm không phải là
người, là con mèo.

Kỷ Lâm đem Tiểu Hắc thả trên giường, nhìn nó nhẹ nhàng linh hoạt

nhảy tới ngực của Hoàn Tử, cũng đi theo ngồi bên cạnh Hoàn Tử, “Buồn
bực?”

Hoàn Tử giật giật môi, không lên tiếng, lỗ tai nhỏ màu trắng đỏ một

vòng, bị huấn luyện viên bắt được cùng mèo chơi, thật sự là quá mất mặt.

“Một lát nữa huấn luyện viên đi mua cơm cho ngươi, ăn cơm trưa

xong chúng ta xuống dưới đi bộ một chút có được không?” Dừng một chút,
cảm thấy nói như vậy đứa nhỏ sẽ không cảm thấy hứng thú, liền tăng thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.