“Khụ khụ” Trên mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc
anh một cái, “Nói cái gì đó ?”
Mạnh Trường Thụy cười nhẹ, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trên ly thủy
tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như nói giỡn, “Như thế
nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em không cần?”
Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, cô biết
Mạnh Trường Thụy đang thử dò xét thái độ của cô, nhưng. . . . . . Hiện tại
trong lòng cô là một mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi
vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, thật sự là mâu thuẫn khác
thường.
Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi
mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy không có tình yêu
nam nữ đối với anh, nhưng cũng không bài xích đi cùng với anh.
Như vậy thì đồng ý đi, vòng vo cũng không phải là cách tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn
thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”
Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể không tự chủ cương cứng, nín
thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi. . . . . .”
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’, rõ ràng có người
cố ý ngồi vào băng ghế phát ra âm thanh, trên truyền hình phát ra
《điệp
khúc màu lam
》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
Lời nói của Diệp Chi bị cắt đứt, quay đầu cau mày nhìn không ngờ
ngay lập tức trợn tròn mắt, ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, một người