ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 225

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nhăn nhó, “Mẹ bận.”

“Bận thì cũng không thể một lần cũng không tới chứ.” Kỷ Lâm ân cần

hỏi thăm, muốn Hoàn Tử ý thức được tình hình của anh không ổn, từ đó
cùng chung một chiến tuyến với anh.

Không ngờ Hoàn Tử chỉ thản nhiên liếc anh “Huấn luyện viên Kỷ, chú

nhớ mẹ sao?”

“Éc. . . . . . Khụ khụ, không có, làm sao như vậy được. Huấn luyện

viên không có nhớ chút nào. . . . . .”

“Thật sao?” Đứa trẻ trợn to đôi mắt phượng nhỏ dài ngây thơ nhìn

anh, “Cháu còn tưởng rằng chú nhớ mẹ, chú luôn miệng hỏi mà.”

Kỷ Lâm xoay mặt đi vành tai hơi đỏ lên, “Khụ khụ, một chút xíu...,

tóm lại, cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tại sao lại không đến?”

“Mẹ bận.”

“. . . . . .”

Tiếp tục như vậy nữa thì không hay. Kỷ Lâm thở dài vuốt vuốt tóc,

suy nghĩ biện pháp khác, còn có Mạnh Trường Thụy ở bên cạnh nhìn chằm
chằm như hổ đói với Diệp Chi nữa. Anh tuyệt đối không thể coi thường
được.

Mặc dù Hoàn Tử bây giờ còn học ở lớp Taekwondo của anh, nhưng

khiđến tháng chín, đứa trẻ phải đi học, thời gian ở võ đường sẽ giảm bớt rất
nhanh, nói không chừng Diệp Chi mất hứng không cho đứa nhỏ học nữa.

Chuyện này không thể được. Kế hoạch của anh là nắm hai tay vợ và

con trai, hai tay đều muốn nắm thật chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.