Nhà 1: Mẹ nó. Các chị em mau tới xem. Đứa thiếu não lần trước lại
tới. Ha ha, thớt với Kỳ Thủ Đại Nhân có thù oán sao? Có bản lãnh thì xưng
tên ra.
Nhà 2: Xin chào thiếu não, lại gặp lại thiếu não. Nam chính nhà chúng
tôi có tài năng đặc biệt là có thể cắn được mông đó. Có bản lãnh thì thớt tới
cắn tôi đi.
. . . . . . . . . . . .
Nhà 8: Ha ha ha, LZ vừa đọc đã biết thớt là xử nữ.
Kỷ Lâm không đoán được, bình luận của mình rất nhanh sẽ bị vô số
chị em chen lấn hồi đáp. Lúc mới bắt đầu Kỷ Lâm còn vui vẻ đọc, cảm thấy
những cô gái nhỏ này cũng rất thú vị, mọi người đều bảo vệ Chi Chi nhà
bọn họ suýt chút nữa thì vượt qua anh.
Thế nhưng khi thấy nhà 8 hồi đáp, Kỷ Lâm nổi nóng.
Anh không phải là xử nữ, dĩ nhiên cũng không phải là xử nam. Nhưng
không biết vì sao anh vừa nhìn thấy hồi đáp này lại cảm thấy chột dạ.
Kỷ Lâm đóng ipad lại, đầu ngón tay ở trên võ đường vẽ tới vẽ lui, anh
nhưng thật ra rất có kinh nghiệm, một đêm có thể làm nhiều lần. Nhưng
không có cơ hội thi triển.
A? Cơ hội. Nghĩ tới đây, ánh mắt Kỷ Lâm sáng lên, trong mắt bắn ra
vô số ánh sáng nóng bỏng, cái gọi là núi không tới tìm ta thì ta đi tim núi.
Khà khà, Kỷ Lâm cười bỉ ổi không chút do dự đóng cửa võ đường chạy
nhanh như làn khói đi đến nhà Diệp Chi.
Thành phố C gần đây mỗi ngày đều có gió lớn, hôm nay may mắn thời
tiết tốt, ba Diệp và mẹ Diệp sáng sớm đã dẫn Hoàn Tử đi chơi, trước đó vài