Nghĩ như vậy, Ba Diệp cũng không đoái hoài tới sẽ trách mắng Diệp
Chi, đi nhanh đến, mở cửa xe ôm Hoàn Tử ra, nói một câu, “Ta ôm đứa bé
đi lên trước.” Cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, làm Diệp Chi
muốn giải thích cũng không giải thích được.
Quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nhìn Kỷ Lâm, “Mới vừa rồi. . . . .
. Thật sự là xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Mà cơ thể Kỷ Lâm lúc này đã hoàn toàn cứng ngắc, mặc dù biết nụ
hôn đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ở trong lòng của anh lại thấy ấm
áp.
Trên trán còn có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại ướt át, trái tim
trong lồng ngực càng đập càng mãnh liệt, trên người cô có mùi thơm ngát
thoảng thoảng bay vào mũi anh.
Kỷ Lâm cảm thấy da mặt nóng lên, trên tay không tự chủ dùng lực, chỉ
nghe rắc rắc một tiếng, Diệp Chi cúi đầu xem xét, dai an toàn tháo mãi
không ra đã bị anh bóp nát.
“Không có, khụ, không có việc gì.” Kỷ Lâm đem dây an toàn bị đứt
quăng sang một bên, nghiêng đầu sang chỗ khác cố gắng trấn định, “Tốt
lắm, đã tháo được rồi.”
“A, huấn luyện viên Kỷ hẹn gặp lại.” Diệp Chi xuống xe, nhìn Kỷ
Lâm phất phất tay, rồi đóng cửa xe lại, mới đặt một chân lên lầu, lại ngừng,
nhìn về phía sau dặn dò một câu, “Lái xe chậm một chút.”
Kỷ Lâm gật đầu một cái, nhấn ga, chiếc Land Rover thẳng một đường
ra khỏi khu chung cư.
Diệp Chi về đến nhà, không đợi cởi áo khoác, đã bị Ba Diệp kéo sang
một bên.