ĐOẠT LỬA - Trang 104

chùy trên sọ cho đến bây giờ còn làm cho tai anh vẫn ù lên, có lẽ, mặc dầu
có Gaw trên vai, anh vẫn có thể bỏ xa bọn Ăn thịt người với bộ chi dưới
ngắn ngủn và đã mỏi vì một cuộc chạy lâu. Nhưng anh đã vượt quá sức
mình; không một con thú nào trên đồng cỏ hoặc trong khu rừng già có thể
cáng đáng được một công việc kéo dài và tốn sức đến thế. Bây giờ, khoảng
cách giữa anh và bọn Kzamms không ngừng rút ngắn nhanh chóng. Anh
nghe rõ tiếng chân chúng hất đất và giẫm lên; luôn luôn anh nhận rõ từng
tầm chúng xáp lại gần: còn cách năm trăm cẳng tay, rồi bốn trăm, rồi chỉ
còn hai trăm. Con trai Báo đốm đặt Gaw xuống đất, và đôi mắt dại đi, anh
ngập ngừng không còn nén nổi:

- Gaw, con trai Dê núi. - Cuối cùng, anh nói - Naoh không thể nào mang

bạn đi, vượt bọn Ăn thịt người được nữa!

Gaw đứng vùng dậy, anh nói:

- Naoh phải bỏ Gaw lại và cứu lấy Lửa!

Mặc dầu bị lắc lư, anh đã thiếp đi trên vai người chỉ huy; bây giờ mình

mẩy cứng đờ, anh vặn mình duỗi tay, và lũ Kzamms chỉ còn cách sáu mươi
cẳng tay, đã giơ cao những mũi lao để bắt đầu cuộc chiến đấu. Naoh, quyết
định chỉ bỏ chạy ở phút cuối cùng, quay mặt lại với chúng. Những mũi lao
phóng tới kêu vù vù; phóng từ quá xa, một số lao rơi xuống trước khi tái
được chỗ những người Oulhamr; chỉ có một mũi sượt đùi Gaw gây vết
thương nhẹ như chiếc gai tầm xuân chọc vào. Trả lại đòn, Naoh phóng lao
trúng tên Ăn thịt người gần nhất; tiếp đó, anh sát thương một chiến binh
đương chạy tới với những bước dài. Chiến công cặp díp ấy gây hoang mang
trong bọn tiên phong. Bọn này rú lên kinh khủng và dừng lại chờ sức tiếp
viện.

Khoảng thời gian trống ấy đã có lợi cho hai người Oulhamr, vết thương

nhẹ hình như lại khiến Gaw tỉnh táo thêm. Giơ bàn tay còn yếu, anh rút một
ngọn lao vung lên, chờ bọn địch tiến tới đúng tầm. Thấy cử chỉ đó, Naoh
bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.