"Khoan đã!". Tôi vội kêu to. Thị vệ áp giải dừng bước chân lại, tôi tập
tễnh đi qua đó, hỏi hắn: "Ngươi là Bố Chiếm Thái?"
Thấy tôi tỉnh lại, hắn vẫn nhếch môi, cúi đầu không nói, bây giờ nghe
tôi hỏi hắn, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn tôi.
"Ngươi là đệ đệ Bố Chiếm Thái của Ô Lạp Mãn Thái bối lặc?"
"Đúng thì sao? Tuy ta là bại tướng, nhưng cũng không chịu sự vũ nhục
của ngươi, là anh hùng hào kiệt thì hãy cho ta ra đi một cách thống khoái
đi!". Trên mặt hắn hiện ra sự quật cường cương nghị, khóe miệng rũ xuống,
lộ ra sự coi thường.
"Bố Chiếm Thái...". Tôi thì thầm gọi tên hắn một lần. Hóa ra mặt mũi
hắn như vậỵ. Nếu chín bộ không đánh nhau trên núi Cổ Lặc, chỉ sợ giờ
phút này tôi đã bị ép gả làm vợ hắn rồi? Tưởng tượng đến lời hắn vừa mới
nói: "Cưới một người cũng là cưới, hai người, ba người cũng như nhau", tôi
không khỏi cảm thấy may mắn.
May mắn...may mắn...
Tay xoa ngực, tôi không khỏi có cảm giác may mắn, hắn thấy tôi nhìn
hắn có chút đăm chiêu, vẻ mặt vốn uy vũ bất khuất ngạo nghễ bắt đầu có
chút xao động, hắn đột nhiên giãy giụa, kêu lên: "Đông Ca cách cách! Xin
hãy gả cho ta, ta, Bố Chiếm Thái thề cả đời đối đãi nàng..."
Tiếng 'chát' giòn tan, là Trử Anh cầm roi ngựa trong tay, hung hăn
quất một roi lên mặt hắn.
Lằn đỏ lập tức hiện lên cằm hắn.
"Dệt xuân thu đại mộng* của ngươi đi!". Trử Anh hung hăng nói, đáy
mắt ẩn chứa sự hung ác khiến tôi thấy không quen. "Chỉ mình ngươi, cũng
muốn đoạt Đông Ca?". Nói xong lại quật rào rạt hai roi nữa.