ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 107

vào một hơi khí trong lành dài nhất từ trước tới nay. Lúc này, tôi ý thức
được bản thân vừa trở về từ một vòng quỷ môn quan...

"Đông Ca! Đông Ca! Muội tỉnh rồi! Tỉnh rồi!". Có người gọi tên tôi,

nhẹ nhàng vuốt hai má tôi.

Hơi mở mắt ra, đập vào mi mắt là gương mặt quen thuộc, mắt sáng

như sao, mày kiếm, anh khí bừng bừng. Tôi chớp mắt mấy cái, cuối cùng
xác nhận đúng là nó.

"Khụ, đã lâu không gặp". Suy nghĩ thật nhiều câu, cuối cùng lại không

nghĩ bật ra câu nói như vậy.

Tất nhiên Trử Anh cũng ngẩn ra, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu,

bỗng nhiên thở ra thật nhẹ, ôm tôi vào trong lòng: "Làm ta sợ muốn chết!
May mà muội không sao!".

Mũi của tôi đặt trong ngực nó, cảm giác bị ép lại, không hỏi nói một

cách rầu rĩ: "Này, mau thả ra, không thở được". Nó sợ tôi bị khó thở, vội
buông tay ra.

Tôi duỗi duỗi tứ chi, ngoại trừ trên cổ có chút đau, tất cả đều ổn. Kẻ

vừa rồi đánh tôi đã bị thị vệ trói tay sau lưng, chỉ trầm mặt đứng bất động ở
chỗ ngoặc hành lang, thông qua ánh nến yếu ớt của đèn lồng, tôi nhìn hắn,
chẳng qua chỉ hơn 30 tuổi, mặt dài, mắt xếch, mũi đoan miệng chính, dáng
vẻ có vài phần tuấn tú.

Trử Anh thấy tôi đánh giá tên đó, lầm bầm hai tiếng, lạnh nhạt nói:

"Bố Chiếm Thái, ngươi cho là ngươi là con rể của ngạch kỳ khắc* của ta
thì ta không có cách bắt ngươi sao? Hôm nay ngươi làm nhục Đông Ca, ta
thấy ngay cả ngạch kỳ khắc của ta cũng không bảo vệ được ngươi". Nó
dừng một lát, phất tay: "Dẫn hắn đi, lát nữa giao cho a mã xử lý!".

*Ngạch Kỳ Khắc: tiếng Mãn phát âm là ecike, có nghĩa là thúc thúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.