ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 105

"A ha ha...". Hắn bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười càng

ngày càng to, đến mức cười như phát điên: "Quả nhiên...Nơi này đúng là
nơi ta không nên ở! Ta vốn không nên ở đây! Ta vốn không nên ở chỗ này!
Ta vốn cmn không nên ở chỗ này!".

Đột nhiên hắn phát lực, khí thế kinh người đi thẳng về phía tôi, tôi chỉ

kịp kêu lên một tiếng, đã bị hắn bịt kín miệng, trời đất quay cuồng một hồi,
tôi phát hiện ra đã bị hắn đè lên mặt đất, hắn cười lạnh: "Ngay cả một tiểu
nha đầu nhà Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng dám châm chọc ta, hừ hừ, xem ra ta
thật sự là anh hùng mạt lộ*, khốn cùng thất vọng..."

*người bị ép đến cùng đường

"Ưm ưm...". Tôi liều mạng giãy giụa, hai chân bị hắn đè chặt bất đắc

dĩ. Đáng chết, với thân thể 11 tuổi của tôi mà nói, căn bản không chống lại
sức hắn được. Chết tiệt, hắn cậy mạnh, đừng nói 11 tuổi, cho dù tôi 20 tuổi
cũng không mảy may làm gì được hắn.

"Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn đừng kêu, nếu không...trước khi ngươi

kêu thành tiếng, ta có thể dễ dàng bẻ gãy cổ ngươi". Nghe khẩu khí của hắn
đã hơi buông lỏng, tôi vội gật đầu không ngừng. Hắn cười lạnh lùng, chậm
rãi buông bàn tay che miệng tôi ta, thoải mái kéo tôi dậy từ dưới đất lên,
chỉ là tay phải của hắn vẫn bóp cổ tôi, ngón tay cứng như sắt siết đau cổ tôi.

"Giỏi, rất nghe lời...". Hắn cười mập mờ, miệng phả ra hơi rượu nồng

đậm, khiến tôi ghê tởm một hồi: "Nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai?"

Tôi làm bộ dáng giả vờ thuận theo, không dám đối nghịch hắn lần

nữa: "Ta là Đông Ca cách cách..."

"Cách cách...Được rồi, là một chủ tử. Ngươi là con gái của Nỗ Nhĩ

Cáp Xích hay là con gái của Thư Nhĩ Cáp Tề? Hừ, không liên quan, là con
gái của ai cũng không liên quan...". Hắn dùng tay trái nhẹ nhàng hất mái
tóc hỗn loạn của tôi ra, đột nhiên kinh ngạc, trong đôi mắt mông lung vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.