ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 130

tường đất, không sớm thì muộn tôi sẽ điên mất! Chút khí phách cuối cùng
trên người tôi đã bị thời gian hủy hoại không một tiếng động, cuối cùng đã
bị hủy diệt không còn sót lại chút nào.

"Cách cách Bố Hỉ Á Mã Lạp có ở đây không?". Một giọng nói chói tai

chợt vang lên ở cửa, chính là giọng nói của một binh lính canh gác trong
trạm gác đóng tại Mộc Lan Tập Câu. Đúng là một câu hỏi vô nghĩa, tôi
không ở đây thì ở đâu? Tôi bực mình nhìn A Tế Na, để cô ấy ra ngoài đáp
lời.

Sau khi A Tế Na ra ngoài không lâu, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Tôi

tiếp tục ngồi gặm bánh ngô cùng với nước lọc, chợt nghe thấy giọng nói
run rẩy của A Tế Na gọi tôi qua cửa sổ: "Cách cách...".

"Sao vậy?". Tôi không hiểu gì cả đáp lời, thì lại nghe thấy có giọng

nam xa lạ vang lên bên ngoài cửa sổ, cung kính mà cũng rất điềm đạm nói:
"Cách cách Đông Ca! Cảm phiền mời người ra ngoài này một chút!".

Ai vậy? Cái tiểu viện này đã hơn ba năm rồi không có ai tới! Không

hiểu sao, trong thâm tâm tôi thầm kích động, bối rối lau qua tay vào y phục,
rồi vội vã lao ra khỏi phòng. Ngoài cửa viện, trong khoảng không sáng sủa,
một nam tử dung mạo tuấn tú đang dắt theo một con ngựa, đứng thẳng
người ở đấy. Tôi ngẩn người, cố nhớ lại gương mặt anh ta, lưỡng lự suy
đoán: "Hà Hòa Lễ?".

"Cách cách Đông Ca vẫn còn nhớ rõ tôi ư". Anh ta mỉm cười, rút một

phong thư màu vàng từ chiếc túi trên lưng ngựa ra, đưa cho tôi, "Đây là Bối
lặc Thục Lặc muốn tôi giao cho Cách cách, xin mời xem".

Ta vừa lo sợ bất an vừa nhận lấy, dùng móng tay xé bỏ niêm phong

bằng sơn đỏ trên bì thư, rút ra tờ giấy ở bên trong. Một lúc lâu sau tôi mới
ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt sáng long lanh của Hà Hòa Lễ đang nhìn thẳng
vào tôi, khiến tôi không khỏi đỏ mặt, lúng túng nói: "Tôi không hiểu thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.