ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 152

"Thật không? Tôi nói bậy?". Ông ta cười lạnh, đột nhiên đưa tay nắm

cây trâm trong tay tôi. Lực tay ông ta rất mạnh, khiến cho cây trâm đâm sâu
vào lòng bàn tay ông ta, máu từ các kẽ ngón tay từng giọt từng giọt chảy ra,
nhỏ xuống áo tôi.

Tôi như ngừng thở, cảm thấy sức lực toàn thân chợt biến mất, cánh tay

đang cầm trâm hạ xuống, rơi xuống giường. Đầu óc trống rỗng không còn
chút hy vọng nào, cảm thấy sau này đúng là sống không bằng chết, vì thế
không nhịn được gục đầu xuống đầu gối, khóc lớn tiếng.

Ông ta ngồi xếp bằng ở đối diện tôi, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn

tôi khóc. Tôi nghĩ lại không hiểu sao tự dưng mình lại đến cái chỗ quái quỷ
này, không hiểu sao vì gương mặt vốn không phải của mình, lại phải nhận
sự nhục nhã vô cùng, nghĩ đến sự hèn nhát yếu đuối của mình, mặc dù quả
thật là có lúc cũng từng nghĩ đến chuyện không muốn sống tạm cho qua
ngày, nhưng đến lúc thực sự tự sát lại không thể mạnh tay được... Tôi càng
nghĩ càng thương tâm, sự tủi thân và thương tâm tích tụ hơn bốn năm trong
lòng cùng lúc trút hết ra, tôi dùng tất cả sức lực của bản thân, để có thể
khóc một lần thật thoải mái.

Lớp phấn trang điểm tỉ mỉ trên mặt đã bị nước mắt của tôi làm loang

lổ, tôi đưa tay xoa lung tung trên mặt để lau nước mắt, lúc hai mắt vẫn còn
đẫm nước mắt thì nghe thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích thở dài, mềm giọng an ủi:
"Được rồi, đừng khóc nữa... Tôi không động vào nàng là được rồi chứ gì?".

Tôi ngẩn người, cố gắng ngừng khóc, song lại nghĩ, sau này sẽ có một

ngày tôi lại bị như vậy thôi, cho dù tôi có trốn thế nào cũng không thoát
khỏi lòng bàn tay của ông ta, tương lai rất đen tôi. Tôi đau lòng muốn chết,
nước mắt tiếp tục chảy ồ ạt.

"Thật là... Sao lại giống trẻ con như vậy chứ?". Ông ta đau lòng mà

ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi, "Không ngờ qua ba năm, nàng vẫn chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.