ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 154

Cam chịu mà nhắm mắt lại, tôi buông lỏng bản thân để cho tinh thần

bay đi thật xa, thì ông ta lại đột ngột ngừng hôn, buông tôi ra rồi nhảy mạnh
xuống giường. Tôi mở to mắt kinh ngạc, nhìn màn che phía đầu giường nhẹ
nhàng lay động, có tiếng cánh cửa ở cách đấy không xa đang chuyển động.
Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa đóng sập lại, trong phòng lại trở nên yên
tĩnh.

Tôi ngỡ ngàng ngồi dậy từ trên giường, chờ một lúc, không thấy bất

cứ động tĩnh gì. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đang dần tối, tôi chợt muốn rời
khỏi nơi này ngay lập tức, chút dũng khí cố lấy lúc nãy đã biến mất không
còn sót lại dấu vết gì, tôi sợ ông ta quay lại, tôi không biết lần sau lúc đối
mặt với ông ta, tôi có còn dũng khí để nói những lời dũng cảm và làm
những hành động vĩ đại một lần nữa hay không.

Hoảng hốt khoác thêm áo choàng, không kịp chỉnh sửa lại lớp trang

điểm trên mặt, tôi mang một đầu tóc dày rối bù, lặng lẽ rời khỏi phòng. Bên
ngoài căn phòng yên tĩnh không có một người hầu nào cả, ánh sáng mờ mịt
từ bên trong phòng tỏa ra, khiến cho nơi này trở nên u ám. Đôi hài đế chậu
dẫm trên đất tạo thành tiếng vang lạch cạch, khiến cho tôi sợ hãi, tôi lo lắng
nên cởi hài ra cầm trên tay, lén lút như kẻ trộm chuồn ra khỏi cửa chính.
May mà trời đã tối, dường như trong viện này cũng không có ai ở, nếu
không tôi đi ra ngoài với hình dạng này, kiểu gì cũng sẽ khiến người ta nghĩ
tôi là nữ quỷ. Tôi ngồi xổm ở góc tường ló đầu ra ngoài nhìn, đang nghĩ
xem tiếp theo nên chạy theo hướng nào, bỗng nhiên có một chiếc áo
choàng lớn từ phía sau chụp mạnh lên đầu tôi, khiến tôi sợ hết hồn, ngã đập
mông xuống đất, mặt mũi xanh mét.

"Đi theo tôi".

Hóa ra là Hoàng Thái Cực. Sao nó lại ở chỗ này? Lại còn tỏ ra vẻ

nghiêm túc lạnh lùng đến thế nữa chứ. Nhân tiểu quỷ đại(*), đúng là không
đáng yêu chút nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.