ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 155

(*) Nhân tiểu quỷ đại: một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ những đứa

bé còn nhỏ mà đã rất khôn khéo, rất nghịch ngợm, ngang bướng, có nhiều
mưu kế.

"Tỷ có đi hay không? Không đi thì thôi!". Nó không quay đầu lại mà

khẽ hừ một tiếng.

Gương mặt tôi lập tức trở nên vui vẻ, cười tươi dỗ dành nó: "Đi! Đi

ngay! Tỷ biết Bát A ca là người tốt nhất mà!".

Nó lại hừ một tiếng, không thèm nhìn đến tôi, tỏ ra chăm chú vào

đường đi một mình đi rất bình thản qua bảy tám chỗ rẽ ngoặt. Tôi là người
không có chút cảm giác nào về phương hướng, nên bị sự dẫn đường của nó
làm cho choáng váng. Tuy là ven đường đi có người hầu đi qua đi lại,
nhưng thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Bát A ca, nên cũng chẳng ai dám lên
tiếng hỏi về cái người quái dị cả người được bao bọc trong áo choàng là tôi.

"Vào đi". Đẩy một cánh cửa ra, nó quay đầu lại liếc nhìn tôi. Tôi nhìn

vào trong phòng thấy tối đen không thắp một ngọn đèn nào cả, trong lòng
không khỏi nghi ngờ: "Đây là đâu?".

Nó vẫn không hề để ý tới tôi, chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi nhấc chân đi

vào bên trong trước. Sao lại có đứa trẻ nào không đáng yêu đến như thế cơ
chứ? Năm xưa Trử Anh cũng không ngang ngược bằng nó, Mãng Cổ Nhĩ
Thái lại càng không so được với nó. Nhớ năm xưa, lúc Mãng Cổ Nhĩ Thái
khoảng bằng tuổi Hoàng Thái Cực bây giờ, nó chỉ là một con sâu yếu đuối
đáng thương, bị Trử Anh bắt nạt cũng chỉ biết đi tìm A mã khóc lóc kể lể.

Hoàng Thái Cực quen đường quen lối trong bóng tối lần mò đi qua

phòng ngoài, sải bước vào noãn các thắp một ngọn đèn lên, sau đó quay
đầu lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tôi. Trong chớp mắt có lẽ là do đèn
được thắp lên chiếu sáng căn phòng, nên nhìn cách bày biện đồ đạc ở xung
quanh tôi lập tức nhận ra đây là phòng của Mạnh Cổ Triết Triết, chỉ là căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.