ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 301

mắt đang chảy. Nó vừa thấy tôi, hoảng sợ, chân tay luống cuống lùi lại phía
sau một bước: "Cách cách... Sao người lại ở trong phòng? Không phải là
người...".

Tay con bé đang cầm góc áo ướt nhẹp, nước từ ống quần nó chảy

xuống, trông vô cùng hợp với gương mặt khóc nhè của nó, đúng là rất
nhếch nhác.

Tôi cau mày: "Sao vậy?".

"Không sao cả". Nó ngập ngừng trả lời tôi, mắt không dám nhìn tôi,

"Quần áo nô tài bị bẩn, đang lấy nước để giặt".

"Bẩn?". Tôi nhìn quần áo con bé, bộ quần áo trắng bạc mặc mùa hè

này của nó hôm qua Hoàng Thái Cực mới sai người đem tới, trong cả
rương quần áo mùa hè dành cho tôi, chỉ có bộ này là nhỏ nhất, tôi thấy
mình có cố cũng chẳng mặc vừa nên mới đem thưởng cho nó, sáng hôm
nay tôi đã thấy nó rất vui vẻ mặc quần áo mới.

Công trung(17) trong hàng rào hàng năm đều sẽ làm quần áo theo từng

mùa cho mỗi một người chủ tử, theo cấp bậc khác nhau mà số lượng được
phân phối cũng khác. Từ năm Hoàng Thái Cực sáu tuổi bắt đầu giúp Nỗ
Nhĩ Cáp Xích quản lý công việc trong nhà, cho dù phần của những người
khác ít nhiều như thế nào, thì chi phí ăn mặc của tôi vẫn luôn nhiều hơn
Cổn Đại, thậm chí có khi nhiều hơn gấp bội. Nhưng phần của Mạnh Cổ
Triết Triết thì Hoàng Thái Cực lại vẫn phân theo đúng nguyên tắc, chưa
từng đặc cách một lần nào, mà việc đem phần lớn vàng bạc công trung đưa
cho tôi dùng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chưa từng soi mói chỉ trích gì cả, về
lâu về dài, chuyện này dần trở thành chuyện bình thường.

Màu trắng bạc là màu tuyệt đối không được làm ướt, quần áo mùa hè

lại dùng vải mỏng, tôi vừa nhìn, đã thấy vệt nước bẩn màu đen từ vai phải
con bé chảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.