Trử Anh, Đại Thiện, Hoàng Thái Cực... Cho dù là ai, tôi cũng không
nên có mặt trong quỹ đạo vận hành của cuộc đời của bọn họ!
Đại Thiện... Sau này, tôi nên đối xử với chàng thế nào đây?
Trong lúc tôi đau lòng buồn bã, Hoàng Thái Cực từ từ đứng lên, nhỏ
giọng gọi tên tôi. Tôi nhắm mắt lại hô hấp đều đều giả vờ ngủ, tôi cảm giác
như nó cúi người xuống, nhẹ tay chỉnh lại chăn cho tôi.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, đến lúc tôi nghĩ nó đã đi rồi, thì lại
nghe thấy có tiếng thở dài rất nhỏ vang lên ở trên đầu, một giọng nói dịu
dàng an ủi vết thương trong lòng tôi.
"Tỷ không làm sai điều gì, tỷ chỉ là không cẩn thận yêu sai người mà
thôi".
Có tiếng bước chân đi xa dần.
Tôi cắn góc chăn lặng lẽ rơi lệ.
Có yêu hay không? Không! Một người lớn lên trong cô nhi viện như
tôi, chưa bao giờ tin trên đời có loại tình cảm giống như trong tiểu thuyết
viết, khiến tôi yêu đến đắm đuối si mê, mù quáng đến mức mất đi lý trí.
Tôi không tin vào thứ tình yêu như vậy!
Nhưng tôi thích Đại Thiện!
Thích nụ cười của chàng, thích sự dịu dàng của chàng, thích ở cùng
một chỗ với chàng...
Mở mắt ra, trừng mắt nhìn khoảng không gian tối đen như mực, tôi
cuối cùng cũng ép bản thân mình làm ra một quyết định.