ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 463

Ánh mắt nó đầy vẻ bí hiểm, tôi không đoán được cảm xúc ẩn giấu trong đó,
tôi đột nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không biết nó, không hiểu gì về
nó.

Nụ hôn của nó như chuồn chuồn lướt nước, dường như không mang

theo ý nghĩa sâu xa gì, sau đó nó nâng người dậy, tung chăn gấm được gấp
gọn gàng chỉnh tề đặt ở sát tường ra, che lấy hai người chúng tôi.

Chăn còn mang theo hơi lạnh, tôi rụt người lại, tay nó ôm lấy thắt lưng

tôi dưới lớp chăn, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

"Hoàng... Hoàng Thái Cực...".

"Ngủ". Nó nhẹ giọng thốt ra, "Sau này cứ ngủ như vậy đi".

Trong giây lát, bởi vì câu nói của nó, mà trong lòng tôi chợt cảm thấy

ấm áp, ê ẩm, cảm xúc của tôi lúc này hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của
chính mình, nước mắt tràn mi mà ra.

"Xấu xí! Càng khóc lại càng xấu!". Nó nằm bên cạnh tôi nói như thế

đấy.

"Tỷ không... xấu xí".

"Đệ biết". Đột nhiên nó cười, một nụ cười nặng nề, đây là lần đầu tiên

tôi thấy nó cười trong 3 năm nay, nên tôi không khỏi ngây người, gần như
đã quên mất mình đang khóc trước mặt nó, "Nhưng đệ không quan tâm, tỷ
đẹp cũng thế, xấu cũng thế, với đệ điều đó không có gì khác nhau hết cả".
Nó vỗ vỗ tay của tôi, giọng nói trầm thấp, "Ngủ, buồn ngủ lắm rồi".

Nói xong nó nhắm mắt lại, quay người, quay lưng về phía tôi, ngủ

ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.