ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 154

Ví dụ như khi ăn cơm tây, thông thường hai người một bàn dài, mỗi

người một đầu. Dù có muốn nói gì cũng phải cân nhắc xem có thích hợp
hay không? có nên nói hay không nói? Nhưng ăn cơm theo kiểu Trung Hoa
không có như vậy, một đám người, ngồi quanh nồi lẩu, người này cho rau
vào nồi, người kia cho thịt cừu vào nồi, người kia nữa cho thịt bò vào nồi,
tuy rằng vị không nhất định là ngon hơn cơm Tây, nhưng bầu không khí
tuyệt đối tốt hơn nhiều. Nếu như có thêm hai bình rượu xái, cho dù co thù
hận lớn bằng trời cũng sẽ không còn tính toán.

Giống như hiện tại, cách một nồi lẩu nóng hôi hổi, Mạch Nhiên nghĩ

lúc này Thẩm công tử nhìn qua, so với quá khứ bất luận cái gì cũng thấy ôn
nhu hơn rất nhiều.

Trong bầu không khí này, Mạch Nhiên rất ủ rũ mà gắp cho Thẩm công

tử một miếng lá sách bò.

"Anh không ăn nội tạng." Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh nói.

Anh không ăn cô ăn, Mạch Nhiên gắp miếng lá sách bỏ lại vào bát

mình.

Một lúc sau, thịt dê chín, Mạch Nhiên lại gắp cho Thẩm Lâm Kỳ một

miếng thịt dê.

Thẩm Lâm Kỳ nói: "Anh không ăn thịt dê."

Thật đúng là sách mé, Mạch Nhiên chề môi, lại tiếp tục gắp miếng thịt

dê trở về bát.

Lại một lúc nữa, thịt bò chín, không đợi Mạch Nhiên nhấc đũa, Thẩm

Lâm Kỳ nói: "Em đừng bận tâm anh, cứ ăn đi!"

Ách. Anh không ăn sao? Là anh tự mình nói đấy nhé, chờ lát bắt đầu

ăn, anh vẫn không nhúc nhích, chê bai cái này không thể ăn, cái kia không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.