ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 231

Có một câu nói như thế này: Nếu như không thể phản kháng, thì học

cách hưởng thụ.

Dù sao đây cũng chẳng phải lần đâu tiên hai người bọn họ làm thế cho

nên Mạch Nhiên tự nhủ bản thân không cần phải giả bộ thuần khiết. Có
điều, cô cảm thấy bọn họ như vậy không giống như đang hôn môi, ngược
lại giống như là tại vật lộn, xem ai dùng hết khí lực trước, tuyên bố thất bại.

Cuối cùng, chính là cô thể lực chống đỡ không nổi, đẩy anh ra.

Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, trong mắt lóe ra tia lạ lùng.

Mạch Nhiên thở hổn hển nói: "Thẩm tổng anh đừng hiểu lầm, anh gặp

dịp thì chơi, em cũng sẽ như vậy, đừng quên em là một diễn viên." Nói
xong câu đó, ngực cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Khi thấy tia quang mang
trong con ngươi của Thẩm Lâm Kỳ dần dần mai một, cô bỗng cảm thấy
một chút mất mát không nói lên lời.

"Chúc mừng em, diễn không tồi." Thẩm Lâm Kỳ nhàn nhạt nói, sau

đó xoay người rời đi.

Cô lớn tiếng gọi anh: "Thẩm tổng, xem xét chuyện em đã cùng anh

phối hợp diễn xuất mệt nhọc như vậy, có thể để em tham gia bộ phim của
Tưởng Vân Đạt không?"

"Tùy em." Thẩm Lâm Kỳ không có quay đầu lại, một mực bước đi.

Mạch Nhiên nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cầu thang, chân cô

mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, trong miệng còn lưu lại
một chút máu tanh, mang theo mùi vị cay đắng nuốt vào trong ngực.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.