lắc mà hỏi: "Chuyên gia não khoa? Rất có tiếng phải không? Có thể chữa
trị bệnh của A Triết sao?"
Cô ở trước mặt hỏi vô số vấn đề, anh cũng chưa có trả lời, chỉ cúi đầu
nhìn chằm chằm người cô.
Cô cuống cuồng kéo lại quần áo nghiêm chỉnh, tóm lấy tay anh truy
hỏi: "Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu! Chuyên gia não khoa thế
nào? Anh nói rõ em xem!"
Thẩm Lâm Kỳ kéo tay cô ra, quay đầu dừng lại một chút, sau đó nhìn
cô, khóe miệng nhếch lên cười: "Hay là chúng ta nói chuyện cuộc điện
thoại kia đi đã."
Mạch Nhiên ngây ngẩn cả người, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần,
mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Lâm Kỳ, anh tuyệt đối là cố tình! Trước tiên dùng vị chuyên gia
não khoa kia làm mồi nhử, sau đó lôi chuyện cú điện thoại kia ra nói. Rõ
ràng là anh muốn đặt một cái bẫy rồi khiến cô sa vào đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thả con mồi cực đại ra, cô biết rõ
đây là cái bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào.
Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem
chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy
anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"
***
[Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem
chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy
anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"]