Tiểu Thất vẫn không hiểu ý chủ nhân. Tuy nhiên từ những lời này cô
phân tích được ra hai điều: Thứ nhất chủ nhân đói bụng, thứ hai chủ nhân
rất lạnh.
Trên người cô không có cái gì có thể ăn, nhưng cơ thể cô có thể duy trì
nhiệt lượng, vì vậy cô ôm lấy Đỗ Như Phong.
Đỗ Như Phong ngây dại. Từ những chỗ nhỏ thất trên người truyền đến
tia ấm áp, khiến hắn thần kinh vốn căng thẳng cả ngày đều thả lỏng. Hắn
cảm thấy mệt muốn chết, nhưng lại có cảm giác an toàn rất khó tả. Điều
này khiến cho hắn nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm của mình. Ký ức
như thủy triều dâng lên, trong cảm giác ấm áp ấy, hắn từ từ chìm vào giấc
ngủ.
Nhưng năng lượng Tiểu Thất đã gần hết, chậm rãi ngừng hoạt động.
***
Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương giờ này khắc này đang ngồi ôm
nhau, chính là để quay cảnh này. (chị à, anh Thẩm đang ở đây đấy ^^)
Xung quanh tất cả đều là lá khô, chiếc camera đang chĩa về phía hai
người bọn họ. Kiều Minh Dương dưới công lực xuất quỷ nhập thần của
nhân viên hóa trang, nhìn qua gương mặt râu ria mọc dày, trông có anh vô
cùng tiều tụy, không gì sánh được.
"Ôm!" Đạo diễn ra lệnh.
Mạch Nhiên dang hai tay, ôm lấy Kiều Minh Dương. Hắn tựa đầu
trong lòng cô, ý thức dần dần mơ hồ, trong miệng nỉ non: "Mẹ... Mẹ..."
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Triết.