"Em chợt nhớ ra mình để quên tài liệu, em đi lấy đã!" Tiểu Hàn nói xong,
không đợi Thẩm công tử đồng ý, ngay lập tức chạy như bay. Tiểu Hàn lâu
nay luôn giữ hình tượng cũ rích hoàn toàn đối lập với tình cảnh bây giờ
đang chạy trốn, khiến Mạch Nhiên vô cùng vui vẻ.
Mạch Nhiên ở trong lòng không khỏi cảm thán: Thẩm tổng thật là
mãnh hổ a!
Tiểu Hàn đi rồi, Linda cũng không dám ở lại, do dự một hồi rồi mở
miệng: "Cái kia... kỳ thực em..."
"Chị cũng quên tài liệu sao?!" Mạch Nhiên nổi giận! Chạy chạy chạy!
Cả đám đều chạy, chẳng phải là chỉ còn lại một mình cô ở đây với Thẩm
Lâm Kỳ để chịu ức hiếp? Mạch Nhiên khinh! Từ ngày Thẩm Lâm Kỳ thừa
dịp trăng tối gió yên, bốn bề vắng lặng, mà lợi dụng Mạch Nhiên XXOO,
cô đã thề, từ nay không bao giờ đơn độc ở cùng một chỗ với Thẩm Lâm Kỳ
nữa.
Tình huống hiện tại thật là nguy hiểm!!!
Ý muốn chạy trốn của Linda quá mạnh mẽ, đến mức mà lúc Mạch
Nhiên gạt tay cô ta ra không cho cô ta lấy cớ, cô ta còn không thèm để ý
hình tường mà hô lớn: " "Bà cô" của em tới, đã quên mang băng vệ sinh,
em đi trước!"
Sau đó, mặc kệ Mạch Nhiên còn đứng đó trợn mắt há mồm ngơ ngác,
không thể tin được, cô ta chạy nhanh như bay, thoáng cái mất dạng.
Thời khắc đó, Mạch Nhiên thật muốn rơi lệ, ngửa mặt lên than ngắn
thở dài. Trong khi đó, cái người gây ra tai họa kia vẫn đang ung dung đi
đến gần cô, vô liêm sỉ nói: "Em xem, bọn họ đều sợ em."
Mạch Nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nhưng ánh mắt
nóng rực của anh lại khiến cô nhớ lại những chuyện cũ, sắc mặt không chịu