Mạch Nhiên không thể kiên quyết duy trì được nguyên tắc của mình,
phải bất chấp mưa to gió lớn mà lái xe đưa Thẩm công tử về nhà.
Từ sau khi ở khu nghỉ dưỡng trở về, lúc này lại ở trong không gian
chiếc xe chật hẹp, Mạch Nhiên có chút cuống không biết làm thế nào. Để
tránh xấu hổ, cô mở nhạc, chọn một ca khúc vui nhộn, muốn giảm bớt bầu
không khí căng thẳng này.
Nhưng mặc dù là như vậy, người lái xe là cô cũng vẫn không kìm
được mà suy nghĩ mông lung.
Hiện tại cô và anh là cái loại quan hệ gì? Người yêu hay bạn tình? Có
lẽ ngay cả bạn tình cũng chẳng phải! Kỳ thực, mọi chuyện đã như vậy, cô
cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng cũng không muốn khóc lóc kêu
gào bắt anh chịu trách nhiệm, rồi mừng rỡ như điên mà chuẩn bị được bước
chân vào nhà giàu có. Cô chỉ muốn nhìn thấu qua bộ mặt hốt lãnh hốt nhiệt
kia, để xem suy nghĩ trong thâm tâm anh là gì? Cho dù cho kết quả có
khiến cô tổn tương, thì... ít nhất... lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Như bây giờ, thật quá dằn vặt người khác.
Mạch Nhiên cắn môi, đang muốn cùng anh ngả bài, thì Thẩm công tử
im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Đợi lát nữa về nhà anh, cho em xem cái
này."
"Cái gì?" Theo phản xạ Mạch Nhiên cảnh giác hẳn lên.
"Em yên tâm, mẹ anh không ở nhà." Anh giải thích.
Mẹ anh không ở nhà, nên cô mới càng lo lắng! Cô nam quả nữ ở cùng
một chỗ, cô tuy đã bị ăn một lần nhưng nhất định sẽ không để bị lần thứ
hai.