Anh bỗng nhiên nở nụ cười: "Em sợ cái gì? Anh cũng sẽ không làm
vậy với em."
"Anh làm gì với em?"
Mạch Nhiên nói xong, thấy ánh mắt anh hiện lên tia kinh ngạc, cô
cuống quít nhìn sang hướng khác. Có những điều, nghĩ thấy dễ, nhưng nói
lên lại vô cùng khó. Cô tự xưng là thiên hạ vô địch trơ trẽn, những vẫn còn
thua xa ánh mắt thâm sâu của Thẩm công tử. Cô đỏ mặt, lái xe thẳng một
mạch về nhà anh, không nói thêm câu nào.
Anna tỷ quả nhiên không ở nhà, bằng không bà nhất định lao tới nhiệt
tình bắt cô ngủ lại.
"Em xác định không vào?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.
"Không!" Mạch Nhiên chắc như đinh đóng cột mà gật đầu.
"Cho dù anh có thứ muốn cho em xem, em cũng không vào?"
"Không... Vật gì vậy?" Mạch Nhiên đúng là có đánh chết cùng không
chống lại được lòng hiếu kỳ.
"Đi vào xem, chẳng phải sẽ biết sao." Anh còn muốn khêu dậy trí tò
mò..
Mạch Nhiên khinh, đi vào còn ra được sao? Vì sao nghe cái chữ "đi
vào" này cô lại cảm thấy đặc biệt dâm tà? Mạch Nhiên lắc đầu: "Thôi, em
không xem, em còn phải..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa.
Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn theo, thấy cách đó không xa chính là con
chó cao quý Thẩm tiểu suất, bên cạnh là một con chó xấu xí, nhìn có chút
quen mắt.