Mạch Nhiên cuối cùng vẫn không thể được tiếp nhận quay quảng cáo
cho hãng camera, nhưng công ty cũng đã giúp cô liên hệ làm đại diện phát
ngôn cho hãng điện thoại di dộng. Tuy rằng thù lao không bằng quay quảng
cáo nhưng vẫn nhiều hơn tất cả những quảng cáo cô từng đóng. Nhiều hay
ít cũng khiến lòng cô dịu đi.
Cứ như vậy mười tháng tới của cô công việc lu bù, vừa phải đẩy
nhanh tốc độ tuyên truyền phim, vừa phải dành thời gian đi làm đại diện
phát ngôn, mỗi giây mỗi phút đều hận không thể chia làm hai nửa. Bởi vì
thiếu ngủ mà mắt cô thâm quầng, khiến cho nhân viên hóa trang của đoàn
kịch vô cùng oán giận.
Vậy mà trong lúc này, bệnh viện lại gọi điện thoại đến thông báo tình
hình của Bạch Triết. Bọn họ nói vì A Triết muốn gặp cô cho nên đã mấy
lần chạy trốn khỏi bệnh viện, nghiêm trọng nhất là lần chạy ra khỏi cửa lớn
của bệnh viện.
"Hiện tại tình hình của cậu ta tốt, chỉ thiếu sự quan tâm, cô mua gì gửi
tới cho cậu ấy, hay là tự mình tới thăm cậu ấy đi." Nghe qua điện thoại thì
thấy giọng điệu của người bác sĩ kia rất không thân thiện, có lẽ ông ta chỉ
nghĩ Mạch Nhiên quá ham kiếm tiền, không thèm để ý em trai mình sống
chết thế nào.
Cô không để ý người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng thực sự
ông ta nói rất đúng, đã lâu lắm rồi cô không tới thăm Bạch Triết. Bạch Triết
từ nhỏ đã ỷ lại vào cô, sau khi bị bệnh lại càng như vậy, thời gian đầu chỉ
cần một ngày không thấy Mạch Nhiên là đã nổi điên lên rồi. Hiện tại Bạch
Triết được như vậy là đã tốt lắm rồi.
Mạch Nhiên nghĩ, bất luận thế nào cũng phải đi thăm A Triết một
chuyến.