ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 349

Anh cũng vừa tỉnh ngủ, trên người không mặc áo, mắt còn ngái ngủ,

tóc rối bù, nhìn qua rất gợi cảm (*nuốt nước bọt hộ chị Nhiên*). Thế nhưng
lúc này Mạch Nhiên thật không có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp nghiêng
nước nghiêng thành của Thẩm công tử, cô nói: "Sao anh lại ngủ trên
giường em? Tiểu Kim đâu?"

"Đi rồi." Anh bình tĩnh trả lời.

"Sao anh còn chưa đi?"

Thoáng cái im lặng, Thẩm Lâm Kỳ nhìn cô, ánh mắt còn buồn ngủ, ra

oai: "Sao anh phải đi?"

Mạch Nhiên căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì chống đối: "Đương nhiên

phải đi, đây là nhà em."

"Em xác định? Em không nhớ tên trên giấy tờ là tên anh sao?"

Một câu nói, Mạch Nhiên không thể đáp lại.

Cô nghĩ nhất định là do ở đây quá lâu cho nên đã quên mất ba năm

trước rốt cuộc là ai bố thí cho cô căn nhà này để yên ổn sống tiếp rồi. Nếu
không có Thẩm Lâm Kỳ, cô hiện giờ vẫn cứ ở khu nhà trọ mấy trăm đồng
một tháng, suốt ngày nơm nớp lo lắng bị chủ nhà đòi tiền trọ? Chính là anh
đã làm thay đổi tất cả, còn khiến cô nghĩ mình có một căn nhà.

Mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, Thẩm Lâm Kỳ trước sau vẫn là ân

nhân của cô.

Mạch Nhiên ngậm miệng không nói, nhưng anh đã xoay người đè lên

người cô.

"Mọi thứ trong nhà này, kể cả em, đều là của anh." Anh nói xong câu

đó, môi đã hạ xuống môi cô. Tư thế ám muội này thực sự khiến anh thâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.