ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 467

Tiểu Vương cũng nhìn ra thái độ của Mạch Nhiên, cho nên mượn cớ

tạm thời rời đi.

Anh ta vừa đi, Mạch Nhiên không nhịn được mà khóc òa lên.

Thật sự đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên khóc như vậy. Bao năm nay,

cô ddax muốn trở lại nơi này biết nhường nào. Nếu như năm ấy A Triết
không có xảy ra việc gì, nếu như mẹ không rời bỏ cô mà đi, nếu như còn
một cơ hội cho gia đình bọn họ đoàn tụ, nếu như... những điều nếu như này
trở thành sự thật thì tố biết bao?

Nhiều năm như vậy, cô tự tạo lấy một vỏ bọc thép cho mình, thản

nhiên chấp nhận chỉ trích, châm chọc, khiêu khích, chịu đủ mọi lời ác độc,
bởi vì cô biết, đã không còn có một gia đình có thể bao dung được cô, nghĩ
vậy, cô càng lúc càng khóc lớn.

Ngày hôm nay, cô rốt cục có thể thoải mái mà khóc hết một lần.

Thẩm Lâm Kỳ từ phía sau ôm lấy cô.

Cô xoay người, vùi mặt vào trong ngực anh, nước mắt không ngừng

được mà rơi xuống. Mỗi người đều sẽ có một mặt nào đó rất mềm yếumặt
này của cô, chỉ có anh mới biết.

"Muốn khóc thì khóc đi, đem bao nhiêu nước mắt mấy năm nay nuốt

vào trong khóc hết ra đi!" Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

"Anh còn nói như vậy, em sẽ không dừng lại được..." Mạch Nhiên vừa

khóc vừa nói mơ hồ không rõ. Cô biết lúc cô khóc cô xấu xí chết đi được,
chả khác gì nữ quỷ, thế nhưng cô thật sự không nén lòng được.

Vứt hết đi cái gì mà hình tượng của công chúng, vứt hết đi cái gì mà

thanh thuần ngọc nữ, giờ phút này cô chỉ muốn ở trong lòng người đàn ông
của cô mà khóc lớn, đem tất cả bao nhiêu ấm ức đổ ra ngoài hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.