"Cảm ơn ban tổ chức Giải Kim Linh đã cho tôi cơ hội này được đứng
ở đây. Dưới kia tất cả đều là các vị tiền bối của tôi, sự ủng hộ của mọi
người thực sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Tôi biết tôi chỉ mà một người
mới, về diễn xuất cũng chưa thành thục, cho nên giải thưởng này đối với tôi
vô cùng quý giá, nó thực sự là niềm khích lệ lớn với tôi. Sau này tôi nhất
định sẽ nỗ lực học tập các vị tiền bối, không phụ kỳ vọng của mọi người."
Nói mấy câu đó xong, Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ một lần nữa,
anh gật đầu với cô.
Cô bỗng không kiềm chế được, tiếp tục nhìn anh nói: "Ngoài ra, tôi
còn muốn cảm ơn một người. Nhiều năm qua, cho dù bên ngoài có bình
luận thế nào về tôi, cho dù tôi có tùy hứng thế nào, có gây bao nhiêu
chuyện rắc rối, anh vẫn thủy chung không rời bỏ tôi, chưa bao giờ buông
tay tôi. Chính là sự tin tưởng và cổ vũ của anh khiến cho tôi ngày hôm nay
được đứng ở đây. Lúc này tôi muốn nói với anh: Từ giờ trở đi, đến lượt em
ở cạnh anh không rời. Ông xã, em yêu anh!"
Được rồi, những lời này cô đã muốn nói từ lâu, cuối cùng cũng có cơ
hội nói ra, thật giống khi anh cầu hôn cô.
Cô cảm thấy, cách yêu của cô và Khương Tuệ không giống nhau, nếu
yêu cô sẽ đem nói ra thành lời, cho tất cả thế giới này biết bọn họ rất yêu
nhau, rất hạnh phúc.
Cho dù ngày mai nắng hay mưa, sấm chớp mưa dông hay bình minh
rạng ngời, bọn họ nhất định sẽ kiên định bên nhau, nắm tay nhau, vượt qua
sinh lão bệnh tử.
Chắp tay thề nguyền, đầu bạc răng long.