Linda hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Cái này...cái kia... Mạch Nhiên
nói..."
"Em muốn xuất viện!" Mạch Nhiên lên tiếng kháng nghị.
"Không được!" Thẩm Lâm Kỳ một mực từ chối.
"Tại sao? Em khỏe rồi, anh xem,...ối!" Mạch Nhiên vừa nói vừa giơ
cánh tay lên không cẩn thận đụng vào mép giường, một trận đau buốt toàn
thân.
Thẩm Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng: "Như vậy là khỏe rồi?"
"Đây là... ngoài ý muốn!" Mạch Nhiên nhiên đỏ mặt xấu hổ nói.
"Vậy mấy cái ngoài ý muốn của em thật là không ít!" Anh không mặn
không nhạt nhẹ nhàng nói.
Mặt cô càng đỏ hơn, không thể làm gì khác đành khép nép nói: "Em
thực sự rất muốn xuất viện, ở trong này thực buồn chán, lại còn tạo cơ hội
cho bọn cẩu tử ngoài kia làm loạn, hay là anh để em về nhà nghỉ ngơi đi?
được không...? "
Nũng nịu một chút đôi khi cũng có ích.
Thẩm Lâm Kỳ dĩ nhiên đồng ý: "Linda, đi làm thủ tục xuất viện cho
Mạch Nhiên!"
"Cái gì? có thể về nhà sao?" Mạch Nhiên kinh hỉ vạn phần, lần đầu
tiên Thẩm công tử có một chút đáng yêu như vậy.
Thẩm Lâm Kỳ bỗng nói: "Mẹ anh rất lo lắng cho em, tối nay theo anh
về nhà!"
Mạch Nhiên té ghế!