ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1005

mang theo hy vọng mà đến, lại mang theo thất vọng mà đi.

Bọn họ ở cùng nhau, từ vui cười thú vị, trở nên khó chịu quái dị.

Điểm mấu chốt này cả hai bên đều không giải quyết được.

"Ngươi thích ồn ào, thích nói dối như vậy, vì sao không cười nói một

câu, Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi. Trẫm chỉ cần một câu này là đủ rồi,
Phiên Phiên nàng có để ý trẫm không, là người hiểu đạo lý. Nhưng hoàn
toàn không có! Ngươi cứ như vậy mà biến mất, cuối cùng vẫn nhờ mẫu hậu
dùng hai ly rượu tác hợp chúng ta bên nhau, ngày đó ngươi không có say,
trẫm suy nghĩ lại mới thấy, ngươi luôn là người am hiểu thời thế nhất.
Ngươi nói xin lỗi ở trên giường, lời nói trên giường ngươi có dám tin
không? Dù sao trẫm cũng không dám tin." Tiêu Nghiêu rướn cổ hỏi nàng
một câu.

Tần Phiên Phiên bị hỏi, á khẩu không trả lời được, lời nói lúc ý loạn

tình mê, nàng cũng không dám tin.

"Không thể không nói, ngươi chọn thời cơ thật tốt, trẫm cảm thấy

ngươi lại lừa trẫm một lần nữa. Ngươi chỉ là muốn dỗ dành trẫm. Xin lỗi
vào lúc này sẽ không làm ngươi xấu hổ, cũng không làm ngươi cảm thấy hạ
thấp bản thân, ngươi muốn trở lại như trước kia. Nhưng mà trẫm không
nghĩ vậy, trở lại thì ngươi có thể lừa trẫm không chút kiêng nể sao? Trước
kia là bệnh nan y và long chủng, về sau thì sao, ngươi dùng cái gì lừa gạt
trẫm nữa đây? Cảm thấy trên đầu trẫm chưa đủ xanh, cho nên góp thêm
lửa? Nữ nhân Tần gia các ngươi có thể đổi người khác mà hắt hủi được
không?"

Tiêu Nghiêu vỗ bàn, Tần Phiên Phiên lại khóc lại nói, hiện tại hắn vừa

nói vừa phải khóc mới được sao?

Ngoại trừ phụ hoàng của hắn, còn Hoàng thượng nào lúc đối mặt với

nữ nhân lại thấp hèn như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.