Ngài thật sự có thể tùy thời tùy chỗ không xúc động tức giận, không cần cái
quyền thế cao ngất trời để dọa ép nô thiếp sao?
Tần Phiên Phiên trầm mặc một hồi, liền mở miệng ngay, chỉ là giọng
điệu cường ngạnh của nàng cũng đã thay đổi trước nay chưa từng có.
Ngươi muốn xem ta thật lòng, có thể, cho ngươi xem.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới mình nói nửa ngày,
trạng thái của Tần Phiên Phiên cũng không có nhẹ nhàng nói chuyện,
ngược lại trở nên chống đối phản kháng.
"Hoàng thượng đối nô thiếp tốt, nô thiếp có thể cảm nhận được.
Nhưng ta tính là gì, là một nô tài bên người của ngài, khi vui vẻ thì vui đùa,
tức giận đánh chửi cũng sẽ không đánh trả lại ngài. Không phải người mà
là nô tài!"
Hoàng thượng nói với nàng nhiều như vậy, trên thực tế trong lòng Tần
Phiên Phiên cũng nhẫn nhịn rất nhiều, thân phận địa vị xa cách, tạo thành
quan niệm sai lầm của riêng mình, đây là một chuyện rất bình thường.
Hoàng thượng đã để cho nàng nói, thì nàng cũng không cố kỵ gì mà
nói ra, ai trở mặt trước là chó.
"Ngài nói ngài toàn tâm toàn ý đối với ta, nô thiếp cũng không nhìn
thấy như vậy, ngài đối với nô thiếp mà nói, giống như toàn tâm toàn ý với
đồ vật, thế nhưng khi cùng ngài so sánh, cũng không tính là gì cả. Ta nói
những lời này, có thể Hoàng thượng sẽ muốn tức giận. Nhưng cũng không
thể không nói, người muốn ta nói thật, thì ta nói thật, ta không phải Tuyết
Đào tiên tử, ta chỉ là người thay thế nhị tỷ của ta tiến cung chịu tội, ta cũng
không có mang long thai, chính là Nguyệt Quý phi nàng ta hãm hại ta, mà
ta lại không cam tâm kìm nén muốn phản kích, thế nhưng ta là một nô tài
làm sao đấu với Quý phi, đương nhiên chỉ có thể mượn uy lực của ngài
thôi."