Đương nhiên Hách cô nương không hổ là đại phu vào Nam ra Bắc, lời
nào cũng có thể nói ra miệng, đến "số lần hoan hảo quá nhiều" cũng có thể
nói ra không hề kiêng kị.
Tiêu Nghiêu ôm chặt Tần Phiên Phiên, đầu tiên trong lòng hắn không
thể tin nổi, lúc sau chính là hoàn toàn vui sướng.
Sức lực hắn rất lớn, lại không dám chạm vào bụng Tần Phiên Phiên,
cũng chỉ dám nắm chặt bả vai nàng, không hề coi ai ra gì, hai người ôm
nhau cực kỳ thân mật khăng khít.
Bởi vì Hách cô nương còn ở đây, Tiêu Nghiêu liền tự mình đưa nàng
ta ra cửa điện, trên đường hắn và vị Hách cô nương nói chuyện với nhau
vài câu mới trở về.
Chờ lúc hắn trở về, Tần Phiên Phiên đã an vị ghế trên, đối diện hắn,
ánh mắt hai người đối diện nhau.
Bên trong ánh mắt của nàng đều là tràn đầy vui sướng, Tiêu Nghiêu
không khỏi dừng chân, ánh mặt trời chiếu lên ngươi hắn tạo thành một cái
bóng.
Tần Phiên Phiên nhìn hắn, nam nhân vẫn mặc long bào màu đen như
cũ, ngực thêu kim long ngũ trảo sinh động như thật, tựa như lập tức bay
lên.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, mũi chua xót, hốc
mắt liền đỏ lên.
Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng thật cảm khái, rốt cuộc nàng cũng
có hài tử.
Tiêu Nghiêu thấy hốc mắt nàng đỏ lên, lập tức bước lại, ôm nàng vào
trong lồng ngực, duỗi tay lau nước mắt cho nàng.