Kết quả nàng mới đánh nửa khúc đầu, Tiêu Nghiêu liền khàn giọng
nói với nàng: "Cứ đàn hết một lượt đi, trẫm đi một chút sẽ trở lại."
Sau khi nói xong, hắn liền chạy như điên mà xông ra ngoài, hoàn toàn
không màng đến sự an nguy của "trứng".
Vẻ mặt Tần Phiên Phiên phát ngốc, có chút cạn lời hỏi: "Hắn làm sao
vậy? Tiêu chảy sao?"
Liễu Âm lanh mồm lanh miệng mà tiếp một câu: "Không phải đâu,
đoán chừng là đi nôn ra, chủ tử đàn ——"
Ba chữ "Quá khó nghe" của nàng ta còn chưa kịp nói ra đã thấy Tần
Phiên Phiên đột nhiên quay đầu lại, căm tức nhìn nàng ta.
Liễu Âm là người thông minh, lập tức sửa lời nói: "Chủ tử đàn quá dễ
nghe, có lẽ Hoàng thượng có chút không quen."
Tần Phiên Phiên miễn cưỡng gật đầu, ngữ khí đông cứng mà tiếp lời:
"Có lẽ hắn thai nghén, bằng không nôn làm gì."
Nàng thở phì phì nói, thật đúng là không ai dám tiếp lời.
Tần Phiên Phiên dựa theo lời Hoàng thượng, thật sự đàn xong khúc
này một lần.
Vừa đúng lúc nàng đàn âm cuối cùng, Tiêu Nghiêu rốt cuộc đã trở lại,
trong tay hắn cầm một chiếc đĩa trắng, bên trong đặt đầy đào đã cắt miếng,
trong màu trắng lộ ra màu hồng, vừa thấy chính là tươi ngon mọng nước,
làm người ta giàn giụa nước miếng.
"Nôn xong liền đi phòng bếp nhỏ ăn đào? Ăn uống thật tốt." Tần
Phiên Phiên cố ý ghê tởm hắn.