Dù sao hậu cung cũng không cần thỉnh an, chờ sau khi nàng rửa mặt
chải đầu xong, vừa đi ra đã thấy Tiêu Nghiêu ngồi trên ghế ngoài điện.
Có thể nhìn thấy thân ảnh Hoàng thượng, đã hoàn toàn không còn kì lạ
gì, trên cơ bản hắn và tiểu nãi oa có tồn tại liên thể, con của hắn ở đâu, hắn
sẽ ở đấy.
Chỉ là hôm nay lúc Hoàng thượng ôm tiểu nãi oa, rõ ràng rất thất thần,
dáng vẻ nặng nề tâm sự.
"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?". Tần Phiên Phiên đi đến bên người
hắn, hắn cũng không phát hiện ra.
Tiêu Nghiêu bị nàng mới phục hồi lại tinh thần, tầm mắt chuyển qua
trên mặt nàng, nhìn chăm chăm vào nàng một hồi, nhìn thật lâu sau, đến
mức Tần Phiên Phiên nổi hết cả da gà, mới mở miệng nói chuyện: "Lời
nàng nói hôm qua là sự thật sao?".
"Cái gì?". Nàng theo bản năng hỏi lại, tối hôm qua nàng nói rất nhiều
chuyện đấy.
"Chính là không thể làm". Hắn ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm thanh
nói.
Tuy âm thanh Hoàng thượng nói đã thật sự rất nhẹ, nhưng trong điện
là một mảnh im ắng, hắn nói cái gì, cung nhân xung quanh cũng có thể
nghe được rõ ràng.
Ba chứ "không thể làm" này, hoàn toàn làm cho mọi người sợ ngây
người, một đám hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ nương nương lại nói cái gì
kích thích, hù dọa Hoàng thượng.
Tần Phiên Phiên có chút buồn cười, hiển nhiên lời đe dọa của nàng tối
qua đã có tác dụng.